Tắm Cho Đại Ca
Phan_47
Trang Hào cười nói: “Chẳng phải con đã về đây rồi sao, mai con sẽ thay ba đi cho.”
“Không cần vội, nghỉ ngơi 2 ngày rồi đi cũng được.”
“Thôi, dù sao ba cũng đã lớn tuổi rồi.” Trang Hào ngửa đầu hớp một hớp hết chén rượu, lại nói: “Bác cả cũng thật là, lớn tuổi rồi, làm cũng phải có lúc nghỉ chứ.”
“Con thì biết cái gì, bác cả con bây giờ muốn dỡ nhà, định biến cái kho cá đấy thành khu nhà chung cư đấy.”
Trang Hào cười nói: “Con biết ngay là bác ấy sẽ làm như vậy mà.”
Mẹ Trang Hào không phản bác được, nói lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, lần này con về còn đi nữa không?”
“Không đi nữa.” Trang Hào mới vừa cầm đũa lên đã vội đặt xuống, nói: “Mẹ, mẹ còn giữ chiếc chìa khóa ở phòng cũ kia không?”
“Có, sao vậy?”
“Không có gì, con muốn qua bên kia ở.” Trang Hào cười nói.
“Qua bên kia ở? Sao nhà mình con lại không ở?”
Trang Hào vội vàng giải thích: “Con có suy tính riêng của mình, hơn nữa kết hôn xong con cũng phải chuyển qua bên kia ở, giờ tính trước, ngộ nhỡ mẹ và con dâu không hợp nhau, gây gổ thì biết làm sao đây?”
“Làm gì có chuyện đó.” Mẹ Trang Hào trêu ghẹo nói: “Con mà đã thích thì mẹ cũng sẽ thích.”
“Aiz, chỉ nói vậy thôi, cứ chuẩn bị tinh thần trước.” Trang Hào cợt nhã nói: “Chẳng may con tìm người không vừa ý mẹ, đến lúc đó mẹ lại đoạn tuyệt quan hệ với con thì tính sao giờ.”
“Bớt thối đi, mẹ con là người như vậy sao?” Mẹ Trang Hào lau tay vào tạp dề, lại nói: “Con và Hoa Kì ăn cơm đi, trong phòng bếp còn nhiều món lắm.” Mẹ Trang Hào lại nhìn Hoa Kì cười cười: “Ăn nhiều chút nha.”
Hoa Kì vội vàng trả lời: “Dạ vâng, cám ơn dì.”
“Khách khí cái gì chứ, mau ăn đi.”
Mẹ Trang Hào vừa mới đi, Hoa Kì đã vội thở dài rồi, dường như trút được tảng đá đang đè nặng trong lòng.
“Em làm gì mà sợ thế, mẹ anh ăn thịt em à?” Trang Hào trêu ghẹo nói.
Hoa Kì làm bộ xoa xoa trán, cười nói: “Trước kia thì không sợ như thế, bây giờ không sợ không được.”
“Không sao, chuyện như vậy anh có thể giải quyết.” Trang Hào dùng đũa gắp một miếng thịt kho đặt vào bát của Hoa Kì: “Ăn nhiều chút đi, lúc đi theo anh cũng chẳng được ăn gì ngon, bây giờ về nhà rồi anh phải bồi thường cho em.”
Hoa Kì ăn thịt, nói lầm bầm: “Anh nợ em rất nhiều đó, muốn bồi thường cũng được, nhưng đầu tiên phải giải quyết việc còn dang dở trên tàu đi, gần đây nghẹn cực kỳ.”
Trang Hào cười khổ nói: “Cả ngày em chỉ nghĩ mỗi chuyện đó thôi à?”
“Vấn đề ở chỗ em kìm nén đến sợ luôn rồi.” vẻ mặt Hoa Kì đưa đám nói.
“Được, cơm nước xong chúng ta sẽ đi đến chỗ của bác cả, buổi tối sang chỗ bên kia anh sẽ nhiệt tình bồi thường cho em, được chưa?” Trang Hào nói cực nhỏ, nhưng không che đậy được vẻ lưu manh nhiệt tình.
Hoa Kì cố làm ra vẻ thẹn thùng nói: “Em chờ hành động thực tế của anh.”
Hai người ăn cơm hết cả tiếng đồng hồ, lúc ăn xong, Trang Hào đã uống đỏ bừng cả mặt, lúc ra cửa, mẹ Trang Hào sống chết cũng không để bọn họ đi, nhưng cũng không thể nào cưỡng được Trang Hào, chỉ có thể đưa cho họ chiếc chìa khóa của căn nhà kia, nhìn Trang Hào mang theo Hoa Kì đi.
Nhìn bóng lưng bọn họ rời khỏi, mẹ Trang Hào trầm mặc hồi lâu.
Trang Hào mang Hoa Kì tới chỗ bác cả, đúng lúc đi một đám người đang trở gạch, chỉ có mỗi bác dâu cả đang đứng một mình, bác nhìn thấy Trang Hào, mắt đã sáng lên, miệng đầy nịnh nọt: “Cháu đi ra ngoài kiếm tiền đã về rồi à? Càng nhìn cháu càng thấy có tiền đồ.”
Trang Hào sớm đã quen với thái độ đó của bác dâu cả, xem thường nói: “Cũng không kiếm được gì.”
“Ai nha, cháu đừng có khiêm tốn, trong tất cả con cháu, bác thấy cháu là đứa được nhất, từ nhỏ đã biết cháu là người có tiền đồ sáng lạn rồi.” Bác dâu cả cười nhẹ nhàng nói: “Lần này trở về định làm gì?”
“Cháu chưa nghĩ ra.” Trang Hào nói.
“Cháu phải suy nghĩ thật kĩ, muốn kiếm được tiền không vội được đâu.” Bác dâu cả cười tươi như hoa, còn nói: “Cháu và bạn mau ngồi đi, bác còn phải đem xi măng sau nhà ra nữa, không làm phiền hai cháu.”
Trang Hào xoay người liếc nhìn đống xi măng sau nhà, nói: “Để cháu làm cho, bác cứ nghỉ ngơi đi.”
“Cháu thật ngoan, vậy cháu giúp bác nhé, bác đang làm cơm tối, chờ bác trai và bố cháu về ngồi nhậu luôn.” Bác dâu cả không nói hai lời quay đầu đi, Hoa Kì đứng bên cạnh á khẩu.
“Nhìn gì vậy? Không biết giúp anh một tay à?” Trang Hào đi đến đống cát bên cạnh, cầm lấy hai thùng sắt, khom lưng lấy hai cái xẻng xúc xi măng đổ vào, Hoa Kì đứng sau lưng anh, đột nhiên nảy ý xấu, thừa dịp Trang Hào còn chưa đứng thẳng, song chưởng hợp lại, chắp hai tay đâm thẳng vào mông Trang Hào.
Trang Hào cảm nhận thấy, chợt đứng lên, xoay người lại định cho cậu một tát, Hoa Kì vội vàng tránh khỏi, cười đùa lui về, ai ngờ mới vừa lùi hai bước, chân không biết đạp phải cái gì, ngã nhào vào đống xi măng, chỉ nghe bẹp …một tiếng, trong nháy mắt người đã hóa thành bức tượng.
Trang Hào vội vàng chạy tới, vươn tay vội kéo Hoa Kì dậy, lau mặt cho cậu: “Báo ứng, bây giờ đã biết sợ chưa?”
Trang Hào dở khóc dở cười nhìn Hoa Kì người đầy xi măng, nói: “Không dưng lại đi gây chuyện, đáng đời.”
“Đáng đời gì chứ?” Hoa Kì tức giận, tay vốc lên hai vốc xi măng, nặn thành quả cầu, không nói gì đã ném thẳng về phía Trang Hào: “Em sẽ liều mạng với anh.”
Trang Hào thấy quả cầu xi măng bay tới, đưa tay đỡ, áo sơ mi trắng nhất thời đã đổi màu. Trang Hào giận không kềm được nói: “Hoa tiểu cẩu, em muốn ăn đòn à?”
“Aiz, em muốn bị đánh đấy, có giỏi anh qua đây mà đánh em này.” Hoa Kì lại ném thêm hai quả nữa, lúc này quả thực đã chọc giận Trang Hào, không thèm để ý gì xông thẳng vào đống xi măng, chỉ chốc lát sau, hai người đã vầy vò chạy ra nơi khác rồi.
Chương 95: Cầu cũng không được.
Lúc Hoa Kì và Trang Hào đang lăn cùng một chỗ, trong đầu cậu chợt hiện lên giai điệu của một bài vè, đại khái là như thế này… Một một một, cười hì hì, nhàn rỗi nhàn rỗi đi thọt mông con lừa, con lừa ngã, xe lật, một một một JB áp cong, đi bệnh viện, chữa hết, về nhà lại bị chó cắn rồi.
Hình dung này không khác gì hoàn cảnh của Hoa Kì bây giờ cả.
Trang Hào đẩy Hoa Kì vào hầm xi măng, thở hổn hển không nói, xi măng dính trên đầu từ từ chảy xuống che tầm mắt, Trang Hào giơ tay lên lau mặt, thở hổn hển nói: “Xem ra thực sự em rất muốn bị ăn đòn, đúng là nhờn chó chó liếm mặt.”
Hoa Kì sặc nước miếng, cười đùa nói: “Chồng à, em sai rồi, thả em ra đi.”
“Thả em? Nghĩ đơn giản quá nhỉ.” Trang Hào xoay vòng cánh tay, bốp một cái vỗ thật kêu vào mông Hoa Kì: “Xem em còn dám đắc ý nữa không?”
“Em không dám, không dám nữa.” Hoa Kì khô quắt nói: “Chẳng qua không có việc gì làm nên trêu một anh một chút thôi mà.”
Trang Hào bất đắc dĩ cười khổ nói: “Dám lấy tay chọt mông anh? Anh thấy em muốn ăn đòn lắm rồi, giờ chắc khó chịu lắm ha?… Mà anh cũng ngứa lắm rồi đây.” Nói xong, Trang Hào đưa tay phải ra, vòng qua bắp đùi Hoa Kì, nắm chặt lấy nhị đệ của cậu, tuy không quá mạnh nhưng cũng khiến Hoa Kì không dám động đậy.
“Chồng ơi, em sai rồi mà, anh đừng dùng sức, ngộ nhỡ gãy mất thì biết làm sao bây giờ.” Hoa Kì trưng ra bộ mặt rất đáng thương nhìn Trang Hào
Trong trường hợp này Trang Hào không thể tha cho Hoa Kì được, nhíu mày cười đùa, một bên còn dùng tay vuốt ve nhị đệ của Hoa Kì, ngón tay còn đặc biệt chăm sóc hai quả cầu của cậu.
“A......” Hoa Kì đột nhiên ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt mất hồn, không kìm được tiếng ngâm khẽ, nói: “Nhẹ thôi, thoải mái quá…”
Trang Hào thật là hối hận, biết trước đã không làm thế này rồi, cảm giác cục thịt trong tay đang dần dần cứng lên, mà lúc này Trang Hào lại không nỡ bỏ tay ra, lại xoa nhẹ bên ngoài quần Hoa Kì. Cho đến khi Hoa Kì hoàn toàn cứng, nụ cười trên mặt Trang Hào hoàn toàn tắt ngấm.
Hoa Kì nằm trong hầm xi măng, ánh mắt sáng ngời ngước nhìn Trang Hào, hơi mím chặt đôi môi, từ từ ngồi dậy, đến gần anh thì Hoa Kì nhỏ giọng nói một câu: “Ca, em cứng rồi.” Nói xong, Hoa Kì cong miệng lên cười, dán lên môi anh.
Trang Hào vội vàng quay đầu đi, hô hấp rối loạn nói: “Em không thấy bẩn à? Toàn thân đều dính đầy xi măng.”
Hoa Kì lộ ra hàm răng trắng noãn cười: “Không ngại, chỉ cần được làm cùng anh, cái gì em cũng không ngại.” Nói xong, Hoa Kì giữ lấy đầu Trang Hào, không chút do dự hôn lên.
Trải qua trận vuốt ve vừa rồi, bản thân Trang Hào cũng sinh ra dục vọng, phía dưới cũng cứng lên, khi đầu lưỡi chạm đầu lưỡi thì Trang Hào cũng không thèm để ý cái gì nữa, ôm Hoa Kì không chút kiêng kị, mãnh liệt hôn, ở nơi đầy bùn lầy xi măng lại lộ ra chân tình nồng cháy.
Hai người hôn đến kịch liệt thì Hoa Kì chợt từ dang chân gác lên đùi Trang Hào. Hai người tiếp tục ôm nhau hôn hít, Hoa Kì ôm anh thật chặt dù tay dính đầy xi măng, trên người Trang Hào bây giờ cũng chẳng kém cậu là bao, vô cùng nhếch nhác, nhưng lại vô cùng có xúc cảm, mạnh mẽ quấn chặt lấy cậu.
Hoa Kì trượt theo lồng ngực Trang Hào một đường đi xuống, khi sờ tới nhị đệ của anh, Trang Hào nhanh tay nắm chặt lấy tay Hoa Kì, thở hổn hển nói: “Vợ, chẳng lẽ em thật sự muốn giải quyết ở nơi này sao?”
Trên mặt Hoa Kì dính đầy xi măng, hoàn toàn không nhìn ra cậu có chút ngượng ngùng gì, ngược lại cảm thấy tự nhiên vô cùng, chỉ thấy cậu nhếch miệng cười một tiếng: “Em không chờ được nữa rồi, khó chịu quá.”
Trang Hào hô hấp phả trên khuôn mặt Hoa Kì, thở dốc nói: “Anh cũng không kém gì em, nhưng chịu khó một lúc đi, chúng ta về nhà làm.”
Hoa Kì cố gắng kìm chế, uất ức gật đầu.
Trang Hào giơ tay lên xoa nhẹ khuôn mặt của Hoa Kì, nói: “Về nhà nhất định sẽ bù đắp đủ cho em.”
Hoa Kì cười nhe răng: “Cầu còn không được.”
Vừa dứt lời, cách đó không xa chợt vang lên tiếng của một nhóm người, Hoa Kì sợ quá, vội vàng từ trên người Trang Hào lui ra, đang lúc này, ba Trang Hào cùng bác cả đã đẩy xe gạch đi tới, lúc bọn họ thấy Trang Hào và Hoa Kì, mặt tràn đầy hoảng sợ, kinh ngạc mà nói không nên lời nói.
Qua một lúc lâu, cha Trang Hào mới phản ảnh lại: “Sao thế này? Sao hai con lại dính đầy xi măng như thế?”
Trang Hào từ trong hầm xi măng đi ra, vẩy vẩy tay, cười nói: “Không có gì, tại con và Hoa Kì đùa nhau nên ngã vào đống xi măng thôi.”
“Hai con thật là, đùa giỡn cũng phải tùy chỗ chứ.” Bác cả Trang Hào đẩy xe vào gọn một chỗ, lại nói: “Nơi này có rất nhiều nguy hiểm, xi măng, cốt thép,… chẳng may không cẩn thận gặp họa thì sao.”
Trang Hào cười cười: “Không có chuyện gì đâu ạ, bọn con tự biết chừng mực.”
“Thế này mà gọi là biết chừng mực à? Có mà không biết điều thì có, lớn tướng ra rồi, có phải con nít 2 – 3 tuổi đâu.” Cha Trang Hào nói thế, nhưng quả thật rất lo, lại nói: “Được rồi, mau về nhà tắm đi, nếu không xi măng mà khô lại, biến thành tượng đất luôn đấy, đến lúc đó chắc ba phải dùng chùy mới cứu được con ra.”
Trang Hào cười khanh khách không ngừng: “Biết rồi, vậy bọn con về trước đây.” Nói xong, Trang Hào quay đầu lại nhìn Hoa Kì vẫy vẫy tay, lúc này mới đi ra phía ngoài.
Hoa Kì vội vàng đuổi theo Trang Hào, mới vừa đi được mấy bước, chỉ nghe thấy cha Trang Hào ở phía sau nói: “Con trai, Chương Thỉ tới, nói đợi con ở Hồ Đồng Khẩu đấy.”
Nghe thấy cái tên Chương Thỉ thì Trang Hào và Hoa Kì đều cảm thấy nội tâm vô cùng bất an, không biết phải làm gì bây giờ. Nhưng mà đối mặt có lẽ cũng tốt.
“Biết rồi ạ.” Trang Hào đáp một tiếng, nhanh chóng đi về phía Hồ Đồng Khẩu.
Gặp lại Chương Thỉ, Trang Hào hoàn toàn không có chút vui mừng gì. Ở trong lòng của anh, người anh em cũ này đã sớm chết rồi, có lẽ cũng kể từ ngày mất đi đoàn xe, bọn họ thực sự đã không còn là anh em nữa.
Chương Thỉ tựa vào con xe mà mình mới mua được không lâu trước, thấy Trang Hào từ Hồ Đồng Khẩu đi ra ít nhiều có chút kinh ngạc, phía sau còn có cả Hoa Kì, trên người hai người đều dính đầy xi măng, bộ dáng kia thật đúng là đủ nghèo túng.
“Nhìn cái gì chứ? Không nhận ra tôi à?” Trang Hào cười nhạo nói.
Chương Thỉ lấy lại tinh thần, lễ phép cười cười: “Không phải không nhận ra, nhưng không ngờ lần gặp mặt này lại kì lạ như thế.”
Trang Hào cảm thấy vô vị nhún nhún vai, cười hỏi: “Tìm tôi có việc gì?”
“Không có chuyện gì thì không thể gặp cậu sao?” Chương Thỉ rất muốn giống như trước kia, có thể khoác vai bá cổ Trang Hào mỗi khi gặp mặt, nhưng mà lần này, tay y dừng ở giữa không trung một lúc lâu nhưng không tiếp tục vươn ra, cuối cùng chỉ có thể nắm thành nắm đấm, đè xuống chút bi thương, lúng túng nói: “Chúng ta… còn là anh em không?”
Đối mặt với câu hỏi đầy do dự của Chương Thỉ, Trang Hào cũng đã hiểu, ngay cả chính y còn không xác định hai người bọn họ rốt cuộc có còn là anh em nữa hay không!
“Anh cảm thấy thế nào?” Lời nói của Trang Hào giống như trả lại vấn đề cho Chương Thỉ.
Chương Thỉ tiếc nuối, gãi gãi đầu, cười nói: “Tôi nghe nói cậu ở bên kia gặp chuyện, bị chôn dưới giếng? Là thật hay giả?”
“Thật.” Trang Hào dứt khoát trả lời vấn đề của y, sau đó lại nói một câu: “Tôi có thể nhặt về cái mạng này cũng là nhờ có Hoa Kì, nên mới có thể sống sót đến bây giờ.”
Chương Thỉ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Qua khỏi là tốt rồi, uhm…” Chương Thỉ do dự một chút, lại nói: “Nếu không tôi sẽ rất áy náy.”
“Cũng chẳng liên quan gì đến anh.” Trang Hào nói đùa: “Dù sao cũng do đầu óc kinh doanh của tôi không bằng anh, thua là thua không cần truy cứu thủ đoạn, đó là bản lĩnh của anh, về phần áy náy này thì không cần thiết, nhưng có một người, tôi cảm thấy anh sẽ phải áy náy cả đời.”
Sắc mặt của Chương Thỉ thay đổi liên tục, cuối cùng nói ra một câu: “Ừ.”
“Dù sao anh cũng hiểu rồi, vậy thì không còn chuyện gì nữa, tôi và Hoa Kì đi trước đây.” Trang Hào xoay người lại ra hiệu cho Hoa Kì, sau đó hai người đi về phía ngõ nhỏ bên kia.
Chương Thỉ đứng ở đó nhìn hai người rời đi rất lâu, cho đến khi Trang Hào và Hoa Kì biến mất trong tầm mắt y, y mới lái xe rời đi.
Hoa Kì và Trang Hào đành đi bộ về nhà, bây giờ mà muốn bắt xe cũng chẳng ai dám chở bọn họ. Trên đường trở về, Hoa Kì thận trọng quan sát Trang Hào, do dự một hồi lâu mới mở miệng hỏi “Anh à, người vừa rồi anh muốn nhắc đến là Chương Viễn phải không?”
“Ừ, trừ cậu ấy ra còn có thể là ai?” Trang Hào hơi ngẩng mặt lên, nhìn bầu trời bao la rộng lớn.
Hoa Kì đành im lặng đi theo Trang Hào, không hề nhắc đến chuyện liên quan đến Chương Viễn và Chương Thỉ nữa.
Tâm tình khẩn trương vẫn duy trì đến khi về nhà bên kia, Trang Hào mở cửa ra, Hoa Kì đứng bên cạnh nhìn xung quanh mấy lần, đây là một khu nhà trệt khá cũ, trong sân trồng rất nhiều hành tây, xanh trắng xen kẽ, lượn lờ xung quanh còn có mấy con bươm bướm, nhìn qua còn rất có cảnh sắc.
Trang Hào kéo cửa phòng ra đi vào, Hoa Kì vội vàng đuổi theo, mới vừa vào cửa, đột nhiên bị một cỗ cường lực lượng lôi đến một căn phòng nhỏ bên trong, bị ấn xuống bồn nước, làm ướt hết cả người, thấm ướt xi măng hơi khô dính trên người.
Trang Hào đứng trước mặt Hoa Kì, thở ra một hơi thật sâu, híp mắt cười nói: “Vợ à, vừa nãy em biết, lúc trên đường về anh muốn làm gì không?”
“Làm gì?” Hoa Kì hỏi ngược lại.
Trang Hào cúi đầu, tiến tới bên tai Hoa Kì nói: “Chính là muốn dùng tư thế này để thao em.”
Hoa Kì rất thích nghe cái này, không che giấu chút nào nói: “Lão gia ~, nếu không phải tiên nữ ta rơi vào tình huống khó xử này thì ~ ta còn biết rất nhiều tư thế khác ~”
Sắc mặt Trang Hào trầm xuống: “Học của ai vậy?”
Hoa Kì cười đùa nói: “Học trên phim heo, dùng để đối phó anh.”
Trang Hào nở nụ cười lần nữa: “Vậy còn chờ gì nữa, mau làm thôi”
“Đi.” Hoa Kì nhướng mày.
Tiếng nói vừa dứt, Trang Hào và Hoa Kì liền cởi quần áo ra, chỉ chốc lát sau liền dính chặt lấy nhau, điên cuồng gặm cắn môi của đối phương, hai cây súng trên người thỉnh thoảng lại đụng chạm ma sát.
Vừa hôn xong, tách ra thì Trang Hào nhẹ giọng nói: “Vợ à, ngồi chồm hổm xuống cho anh thỏa mãn một chút nào.”
Chương 96: Chơi em cả đời.
Hoa Kì đã sớm đói khát khó nhịn, nhịn nhiều ngày như vậy cuối cùng cũng như ý nguyện.
Lúc cậu ngồi chồm hổm xuống, Trang Hào cố ý lui về phía sau hai bước, cúi đầu hỏi “Muốn ăn không?”
“Muốn.” Hoa Kì nói chém đinh chặt sắt.
“Muốn đến mức nào?” Trang Hào tiếp tục trêu cợt cậu.
Hoa Kì mở trừng hai mắt: “Mãi nghĩ đến.”
“Gọi dễ nghe chút coi.” Trang Hào giễu giễu nói.
Hoa Kì bật thốt lên: “Ông xã, em muốn.”
Trang Hào lắc đầu một cái: “Không được, quá bình thường, bình thường em cũng gọi anh như vậy, không phải sao? Đặc biệt một chút.”
Hoa Kì nhất thời có chút mơ hồ, cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, mở miệng kêu lên: “Ba ba.”
Trang Hào muốn nghe Hoa Kì gọi vài tiếng dễ nghe, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới hai tiếng ba ba này, khi Hoa Kì bật thốt lên, Trang Hào có chút đau lòng cậu, bàn tay đặt trên đầu cậu vuốt vuốt. Nhưng anh không thể không thừa nhận, khi Hoa Kì gọi anh như vậy, cảm giác kích thích khiến cho từng lỗ chân lông đều muốn kêu gào.
“Cứ gọi như vậy được không?” Hoa Kì ngẩng đầu lên, cợt nhã nói.
Trang Hào rất muốn từ chối, nhưng lại không có cách nào nói lời từ chối ra khỏi miệng, chỉ có thể đứng tại chỗ mặc cho Hoa Kì gọi.
Hoa Kì thấy Trang Hào cúi đầu nhìn mình, trong mắt mang theo dịu dàng, cậu khẽ mỉm cười sáp tới, chủ động há mồm nhét nhị đệ của anh vào.
“Hix......” Trang Hào thoải mái run rẩy toàn thân.
Hoa Kì và Trang Hào đã thật lâu không làm chuyện đó rồi, cho nên, Hoa Kì nhất định phải chơi cho đã một lần.
Hoa Kì dường như xuất hết tất cả vốn liếng, biến hóa đa dạng không ngừng, dùng đầu lưỡi liếm cây gậy của anh càng sâu, đầu lưỡi từ từ dời xuống. Lúc cậu muốn chạm vào phía sau của Trang Hào thì Trang Hào ôm lấy đầu cậu, cười híp mắt nói: “Chỗ đó không cần.”
“Anh sợ nhột à?” Hoa Kì nhe răng cười nói.
Trang Hào lắc đầu một cái: “Không phải sợ nhột, là vì chỗ đó không sạch sẽ.”
Hoa Kì chu môi không nói lời nào, chỉ dùng chóp mũi cọ nhị đệ của anh.
Lúc này, Trang Hào lôi Hoa Kì dậy, tiếp đó giúp Hoa Kì tắm một chút. Hai người yên lặng hành động lại nhiều hơn một phần ăn ý. Trong ấn tượng của Hoa Kì, đây là lần đầu tiên Trang Hào tắm cho cậu, bàn tay bôi xà bông thơm của anh chạy trên người cậu, từ từ dời xuống, cuối cùng nắm lấy phía dưới của Hoa Kì.
Trang Hào nhẹ nhàng chậm rãi hoạt động lên xuống, trên mặt mang theo nụ cười.
“Cái đó...... tự em làm được rồi.” Hoa Kì nắm tay anh.
Trang Hào đẩy tay của cậu ra, nhỏ giọng nói: “Không sao, đây là lần đầu anh sờ của em, cũng không nhỏ ha.” Trang Hào trêu đùa cậu, sau đó mở vòi hoa sen, khi nước cọ rửa hết bọt trên người Hoa Kì thì Trang Hào đột nhiên ngồi xổm xuống, không chút do dự ngậm cái đó của Hoa Kì vào.
Hoa Kì bị khoái cảm thình lình đánh úp có chút mềm nhũn, vội vàng tựa vào tường, cúi đầu nhìn Trang Hào ở dưới thân mình ra sức phun ra nuốt vào.
“Anh......” Hoa Kì đưa tay sờ sờ mặt của anh.
Trang Hào ừ một tiếng, sau đó lại liếm một lát mới thả miệng, cố ý làm bộ chán ghét nói: “Thao, sao em lại thích ăn thứ này, một chút cảm giác cũng không có.”
Hoa Kì có chút thẹn thùng, chận lại nói: “Không có cảm giác thì đứng lên đi, em giúp anh.”
Trang Hào nhếch khóe miệng đứng lên, đưa tay kéo Hoa Kì, nói: “Trước kia đều là em làm cho anh, anh chỉ muốn thử một chút, xem ra thất bại.”
Hoa Kì ôm hông của anh, cười láo lĩnh nói: “Không có gì.”
Trang Hào ngước đầu, cười nói: “Đồ vô tâm vô phế.”
Hoa Kì chống trán lên bả vai của anh, nhỏ giọng hỏi “Anh, anh thích em không?”
Trang Hào buộc chặt cánh tay, ôm Hoa Kì càng chặt: “Thích.”
“Thích kiểu nào?” Hoa Kì cẩn thận hỏi.
Trang Hào suy nghĩ một chút, cười nói: “Là kiểu thích rất muốn thao em đó.”
Nghe vậy, Hoa Kì mỉm cười, nhịp tim mới cuồng loạn vừa rồi rốt cuộc cũng bình phục, không biết thế nào, Hoa Kì cảm thấy lỗ mũi rất chua xót, kích động rất muốn khóc lớn một hồi.
Lúc này, Trang Hào buông lỏng Hoa Kì ra, đôi tay ôm lấy Hoa Kì, mặt đối mặt nói: “Hoa tiểu cẩu, từ nay về sau, anh với em ở trong thành phố nhỏ này...... sống cả đời.”
Hoa Kì liền gật đầu: “Được, chỉ cần anh nguyện ý.”
“Anh đương nhiên nguyện ý.” Trang Hào kéo Hoa Kì lần nữa, nhỏ giọng nói: “Đời anh, ngoại trừ cha mẹ anh ra, sẽ không có một người nào đối xử tốt với anh giống như em vậy.” Trang Hào dừng một chút, tiếp tục nói: “Hoa tiểu cẩu, đời này em chỉ được làm vợ anh thôi.”
Hoa Kì kiên định gật đầu, sau đó nói: “Vậy anh có định nói với người trong nhà không? Em tính gạt ba mẹ em.”
“Em tính gạt ba mẹ em?” Trang Hào đột nhiên buông lỏng Hoa Kì ra, không dám tin nhìn cậu.
Hoa Kì ừ một tiếng: “Nếu không thì làm thế nào? Trực tiếp nói cho bọn họ biết, bọn họ nhất định sẽ đánh chết em.”
Trang Hào lạnh mặt: “Thao, ông đây đang tính thẳng thắn với người trong nhà, em thế mà lại tính gạt? Em chơi anh đúng không? Nếu là vậy, chúng ta liền......”
“Đừng” Hoa Kì chợt ôm lấy Trang Hào, ngắt lời anh định nói phía sau: “Em nói được chưa? Sống hay chết mặc kệ, bằng bất cứ giá nào.”
Trang Hào thật sự có chút tức giận, nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng đúng, Hoa Kì lo lắng không phải không có đạo lý, nhưng anh vẫn không thoải mái cho được. Trước kia Hoa Kì luôn dũng cảm tiến tới, ở trước mặt mình chưa bao giờ so đo cái gì, chỉ biết mặt dày kề cận mình, nhưng khi mình đã nghĩ thông, tính toán thẳng thắn với người trong nhà thì cậu thế mà lại muốn gạt. Nghĩ như vậy, Trang Hào càng tức giận, nắm tay Hoa Kì lật người cậu lại, dùng sức tát một phát lên mông cậu, nói: “Chổng mông, ông đây hôm nay phải làm chết em.”
Hoa Kì không nói hai lời vịn cái ghế vểnh mông lên, khi cảm giác có đồ vật chui vào liền vội vàng nói một câu: “Anh đừng dùng quá sức.”
“Thao, làm chuyện này thì phải mãnh liệt.” Nói xong, Trang Hào ôm lấy hông của Hoa Kì liền thọc vào.
“A......” Hoa Kì hô to một tiếng, mồ hôi lạnh theo sống lưng toát ra, thở hổn hển mấy hơi mới cắn răng nói: “Má ơi, anh ghê gớm thật, muốn làm chết em à?”
“Đúng, làm chết em, anh trực tiếp đi tìm cô gái khác kết hôn.” Nói xong, Trang Hào ra sức vọt mạnh, tốc độ tương đối kinh người, hận không thể xỏ xuyên qua Hoa Kì.
Hoa Kì không ngừng kêu, trừ đau đớn còn cảm thấy được khoái cảm trước nay chưa từng có.
“Thao như vậy em thoải mái không?” Trang Hào bảo trì tốc độ kinh người ra sức chạy nước rút.
Hoa Kì cảm giác mặt nóng lên, không chút do dự nói: “Thoải mái, lại dùng sức.”
“Thao, sau khi ông đây làm với em liền linh hoạt hơn trước kia.” Nói xong, Trang Hào một tay chống lên bắp đùi Hoa Kì, thuận thế sờ soạng chỗ kết hợp của hai người một cái, cười nói: “Gọi lớn tiếng một chút.”
“A...... Dùng sức.” Hoa Kì đã tiến vào cảnh giới vong ngã, hận không thể la rách cổ họng.
“Đúng, cứ gọi như vậy, lẳng lơ một chút.” Trang Hào càng dùng sức, tiếng vang bành bạch khiến cho anh không có cách nào dừng lại: “Gọi ông xã.”
“Ông xã.”
Trang Hào hài lòng nói: “Ông xã chơi em có thoải mái không?”
“Ừ, thoải mái.” Hoa Kì mím đôi môi khô khốc.
Trang Hào cười nói: “Sau này ngày ngày chơi em, thế nào?”
“Cầu còn không được.”
Trang Hào cúi đầu, nhìn nhị đệ của mình nhanh chóng ra vào ở phía dưới Hoa Kì, cảnh này khiến máu anh càng thêm sôi trào: “Vợ, một hồi bắn vào miệng em nhé.”
“Được.”
“Tất cả đều uống, hàng tích trữ không ít đâu, lãng phí đáng tiếc.” Trang Hào độc ác nói.
“Được.”
“Chuẩn bị.” Trang Hào không nói thêm gì nữa, mà chuyên chú dùng lực độ cùng tốc độ, khi hai người kết hợp chung một chỗ, Trang Hào rốt cuộc không nhịn được, trước khi bắn, anh vội vàng rút ra tiện tay kéo Hoa Kì qua đè cậu xuống dưới thân, tay phải triệt động nói: “Há mồm, tới.”
Hoa Kì há miệng vô cùng lớn, tiếp đó một dòng nhiệt nóng phun vào trong miệng cậu.
“A......” Trang Hào rống một tiếng, cắn chặt hàm răng, bụng co giật lại co giật, cho đến khi không còn bất kỳ vật gì thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Trang Hào cúi đầu nhìn Hoa Kì, chỉ thấy cổ họng cậu hoạt động lên xuống, hỏi “Uống hết đi?”
Hoa Kì chép chép miệng: “Ừ, có chút đắng.”
Trang Hào cười đùa nói: “Nghẹn quá lâu.”
Hoa Kì không có hơi sức, đặt mông ngồi dưới đất, mềm yếu vô lực nói: “Vậy anh còn tức giận không?”
Trang Hào khẽ mỉm cười, ngồi chồm hổm nói: “Cũng phát tiết ra rồi.”
Hoa Kì yên tâm, khôi phục tâm tình vốn có: “Ai mẹ ơi, em bị anh hù chết, em còn tưởng rằng anh không cần em đấy.”
“Sẽ không.” Trang Hào đứng dậy mở vòi hoa sen, tắm qua cho Hoa Kì một cái, sau đó lau khô thân thể của cậu, ôm cậu đi ra ngoài.
Chương 97: Con thích một người đàn ông.
Sau cơn điên loạn, hai người đều mệt không nhẹ, ôm nhau mà ngủ thẳng đến khi trời sáng.
Khi tỉnh lại, chẳng biết tại sao Hoa Kì và Trang Hào đều có chút thẹn thùng, ai cũng không dám nhìn đối phương một cái, hai người đều ở trong chăn giả bộ ngủ. Vừa nằm liền đến buổi trưa, hai người đói bụng kêu rột rột không chịu được nhưng vẫn không ai dám mở mắt nhìn đối phương.
Mãi cho đến khi cửa lớn bị người gõ loạn, hai người mới thoát khỏi ngượng ngùng.
“Con trai, mở cửa cho mẹ.”
Trang Hào chợt ngồi dậy: “Vợ, mẹ anh tới.”
Hoa Kì ngồi dậy theo, con ngươi loạn chuyển, nói: “Vậy anh tính nói à?”
Trang Hào vô cùng kiên định nói: “Nói, nhưng em ở đây thì không được, em về nhà trước đi, anh nói với mẹ anh.” Trang Hào ném quần áo của Hoa Kì tới, Hoa Kì lấy tốc độ nhanh nhất mặc vào còn Trang Hào mặc quần lửng rộng đi ra khỏi phòng.
Mẹ Trang Hào xuyên thấu qua khe cửa thấy Trang Hào thì oán giận nói: “Sao chậm như vậy.”
“Mới tỉnh ngủ.” Trang Hào ngậm lấy điếu thuốc mở cửa, tiếp đó nháy mắt ra hiệu với Hoa Kì ở trong phòng. Hoa Kì vội vàng từ trong nhà chạy ra, khi đi đến cửa thì mẹ Trang Hào rõ ràng sững sờ, tiếp đó cười nói: “Hoa Kì cũng ở đây à?”
Hoa Kì vội vàng gật đầu: “Dì tới, vậy cháu đi về trước.”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian